CHO NGÀY MAI KHÔNG CÓ NƯỚC MẮT RƠi
Dường như anh đã già đi nhiều tuổi
Qua mấy chục ngày chống dịch Cô rô na
Ròng rã ngày đêm nơi làm việc là nhà
Miếng cơm đắng vội vàng trong từng bữa
Không biết sẽ còn bao nhiêu ngày nữa...!?
Để toàn dân mình có cuộc sống an vui
Nhìn các anh mà tôi thấy bùi ngùi
Chỉ biết khóc và ngồi yên một chỗ...
Thương nhân loại một nỗi đau thống khổ
Chết chẳng kịp chôn,không từ biệt gia đình
Tai hoạ Co-ro-na giáng xuống bất thình lình
Toàn Thế giới gồng mình chống dịch
Mong muốn làm sao Việt Nam mình sẽ không là thảm kịch
Như một vài đất nước Châu Âu
Tôi xót xa với nét thoáng âu sầu
Hằn trên khuôn mặt các anh đứng đầu ngọn sóng
Tôi thầm khóc thương mưa giông lạnh cóng
Bộ đội, Công An, người tình nguyện ngủ rừng
Để người cách ly được những bữa cơm bưng
Mong Âm tính về với gia đình yêu dấu
Tôi cảm phục siết bao những chiến sĩ nghành Y nhân hậu
Tròn chữ tâm và dũng cảm cứu người
Túc trực ngày đêm và trí tuệ rạng ngời
Chữa lành bệnh tiếng thơm vang bốn bể
Tà áo trắng sao thanh cao đến thế!
Vì sức khoẻ bệnh nhân mà bám trụ ngày đêm
Tạm gác gia đình , cha mẹ một bên
Thương con lắm !..đêm hết ca gọi điện...
Giữa đời thường lòng từ bi hiện diện
Như thiên thần áo trắng tinh khôi
Bấy nhiêu điều cứ day dứt trong tôi
Giữa Hà Nội thân yêu mùa dịch
Đêm cuối Xuân không gian tĩnh mịch
Xin mọi người hãy ước nguyện cùng tôi
Cho ngày mai không có nước mắt rơi
Giặc Covid sẽ cúi đầu tan biến!!!
Xuân Diệu 0h15 ngày 27/3/2020
Lê Ngoc Lan
0 comments:
Đăng nhận xét